Bọn trẻ có ổn không? Hãy hỏi các Giám đốc Trại hè. Bài viết gốc: Are the Kids All Right? Ask the Camp Directors. Đăng trên Thời báo New York 12/8/2021. Tác giả: Julie Satow Jack Spiro đã tham gia lễ tốt nghiệp tiểu học năm 2020 từ hàng ghế phía sau của chiếc ô tô Toyota Highlander của mẹ, một phần của lễ tốt nghiệp “drive-by” (một kiểu tổ chức tốt nghiệp của nhiều trường ở Mỹ trong điều kiện giãn cách, không tập trung đông người). Sau buổi lễ tốt nghiệp này, năm học đầu tiên của trung học ở Westchester sẽ chủ yếu diễn ra dưới hình thức trực tuyến. Trong năm vừa qua, mỗi khi Jack, 12 tuổi, có cơ hội đến lớp học, người bạn thân nhất của cậu, người mắc bệnh tiểu đường, chẳng bao giờ có ở đó. “Cơn đại dịch đã thay đổi cậu bé,” mẹ cậu, cô Carrie Spiro nói. “Cậu ấy vận động ít hơn, lúc nào cũng ngồi trước màn hình, hay buồn và nóng giận.”. Đến dịp tham gia trại hè qua đêm mùa hè năm nay, Jack, cậu bé đã tham gia 2 kỳ hè trước, lòng ngập tràn sự ngại ngần. Cậu bé sợ bị mắc Covid, sợ phải hoạt động nhiều, sợ phải tái kết nối với những người bạn cũ và kết thêm những bạn mới, bà Spiro kể lại. Nhưng bởi có hai người anh trai tham gia cùng, mẹ của cậu đã khuyến khích cậu tham gia. Trong tuần kế tiếp, khi cô Spiro lướt xem các dòng thông tin từ Trại hè Berkshire Hills Eisenberg ở thị trấn Copake, New York, cô đã lướt qua một video quay các trại sinh hát trong phòng ăn tối. “Và Jack đang ở đó, đứng trên một cái bàn – cái bàn duy nhất – chỉ la hét và hát. Điều đó khiến tôi tự hỏi, “Ai thế này? Không phải đứa trẻ hôm trước đòi ở nhà.”” Những trại hè nội trú đã giúp cho những người trẻ mà may mắn được tham gia có một cảm giác về sự bình thường – một liều thuốc giải cho sự cô lập và việc học tập trực tuyến đã diễn ra trong 18 tháng qua – đặc biệt những cư dân phải sống trong những khu căn hộ chung cư ở thành phố New York. Nhưng trong khi nhiều trại sinh như Jack đã có thể trở lại trạng thái vui tươi vốn có trước đó, có những người khác đã gặp khó khăn để có thể tái hòa nhập với sự năng động và hứng khởi của cả nhóm. Khi Osei Roberts-Cline, 11 tuổi, sống với bố mẹ và học tập trong một căn hộ 1 phòng ngủ rưỡi ở Bedford Stuyvesant, Brooklyn trong suốt năm ngoái, thấy mình bao vây bởi những đồng cỏ và hoạt động nhóm ở Trại hè Mắt diều hâu ở New Hamsphire mùa hè này, cậu bé đã bị lạc lõng 1 chút. “Cháu đã quên mất cách ứng xử, hay những thứ họ làm,” cậu bé nói. “Nhưng khi cháu đến trại hè thì cháu đã nhớ ra rồi.” Sau một thoáng ngưng lại, Osei tiếp tục. “Nhưng mà nếu cháu không ở cùng các bạn, cháu sẽ lại quên cho mà xem. Mà cháu không muốn quên đâu.” Một mùa hè không bị dễ dàng cho những trại hè nội trú. Từ sự đứt gãy chuỗi cung ứng đến việc thiếu hụt nhân sự, tới việc sống chung với những quy trình xét nghiệm Covid và những lo lắng đối với biến thể Delta, những rào cản mà những giám đốc trại hè phải đối mặt đã được ghi nhận trong khắp đất nước. Nhưng có hẽ vấn đề đáng chú ý nhất là sự gia tăng đáng kể của những khó khăn gặp phải về mặt sức khỏe tâm thần của những trại sinh và điều phối viên trại hè. Khi các trường học bắt đầu mở cửa trở lại, thông tin về trải nghiệm của những trại sinh có thể giúp cho công việc những nhà quản lý giáo dục, giáo viên, một số giám đốc trại hè chia sẻ. “Trại hè giống như chim hoàng yến trong mỏ than vậy,” Tiến sĩ Laura Blaisdell chia sẻ, là một bác sĩ nhi khoa và cố vấn y tế không chính thức của Hiệp hội trại hè Hoa Kỳ, một tổ chức phi lợi nhuận hỗ trợ hơn 15000 đơn vị tổ chức trại hè. “Trường học nên chuẩn bị cho những vấn đề về thể chất và cảm xúc mà chúng tôi đã được chứng kiến ở các trại hè.”. Andy Lilienthal, người đã kết hôn với tiến sĩ Blaisdell và là giám đốc trại Winnebago ở Fayette, Maine, đã nghe nhiều trại sinh biểu hiện sự không thoải mái khi phải sinh hoạt trong những không gian hẹp với nhiều người sau khoảng thời gian nhiều tháng được ở một mình. Những giám đóc trại hè khác đã sớm gửi đi những lá thư chính thức vào mùa hè này để đảm bảo các gia đình có thể nhận thức về tình trạng này. “Tôi tin rằng tất cả năng lượng có tính lây lan, bao gồm cả nỗi nhớ nhà,” viết bởi Jeffrey Gould, người sở hữu Trại hè Independent Lake ở quận Thompson, bang Pennsylvania. “Tôi không chắc là bởi bọn trẻ đã phải dành quá nhiều thời gian ở nhà trong 16 tháng qua hay đã xuất hiện một sự phụ thuộc mãnh liệt mới với cha mẹ, công nghệ hay những tiện nghi ở nhà.” Nhưng ông cũng đã nhận thấy những thay đổi tâm trạng rõ rệt đối với nhiều trại sinh của mình. Khi đa số vượt qua tâm trạng này, nó mất nhiều thời gian hơn bình thường. Jessica Colgan-Snyder, trợ lý giám đốc của Trại hè Mắt diều hâu, đã gửi đi một lá thư tương tự vào đầu tháng 7. “Chúng tôi đã chứng kiến và làm việc với rất nhiều sự gia tăng của những vấn đề hành vi, sự căng thẳng và lo âu của các trại sinh của mình,” cô viết. “Chúng tôi đang nghe những trại sinh cũ chia sẻ rằng thật khó ngay cả với việc đi về phòng và tránh xa mọi thứ” Trại hè Mắt diều hâu đã phải gửi về nhà nhiều trại sinh hơn bình thường, Cô Colgan-Snyder nói rằng “Trại hè luôn là một nơi mà những người tham gia có thể là chính họ và tháo sự đề phòng xuống,” trong lá thư viết, “và đối với một số người, họ đã không sẵn sàng nắm lấy.” Những nhân sự tổ chức trại hè, đa số trong họ là những người trẻ, cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn. “Đã có rất nhiều sự nghi ngờ năng lực bản thân (self-doubt), rất nhiều cảm giác bồn chồn” Sam Metzger, 29 tuổi, người đứng đầu các phụ trách các hoạt động ở Trại hè Winnebago. Metzger, người đã tham gia trại hè thứ 8 của mình với vai trò là một điều phối viên trại, đã cố gắng hỗ trợ những đồng nghiệp đang muốn bỏ cuộc của mình. “Tôi cố gắng thách thức tư duy của họ”, ông nói. “Nhưng cảm giác nặng nề hơn rất nhiều mùa hè này. Trại hè đáng lẽ ra phải vui.” Hiệp hội Trại hè Mỹ ACA đang lên kế hoạch để thu thập các dữ liệu về những trải nghiệm về mặt cảm xúc của những trại viên và đội ngũ tổ chức mùa hè năm nay và sẽ công bố những kết quả này cho các trường học, các tổ chức liên quan vào cuối mùa thu này. “Chúng tôi đang mong chờ những nghiên cứu có thể giúp chúng tôi hỗ trợ học sinh của mình tốt hơn,” Sở giáo dục New York chia sẻ trong một bài phát biểu khi nghe tin về báo cáo sắp được công bố này. Nhưng vẫn còn đó mặt tích cực của cuốn sổ cái cảm xúc: Nhiều người trẻ đã trưởng thành hơn từ các trại hè nội trú. Khi Feehan Tuttell đến từ thành phố Raleigh, bang North Carolina, nhận thấy thời gian ở Trại Mắt diều hâu chuẩn bị kết thúc, cậu đẫ hỏi gia đình rằng liệu cậu có thể ở lâu hơn không. Gia đình và cậu không thể đưa ra giải pháp với vấn đề tiền bạc, thế là trại hè đã dùng tới quỹ học bổng để giúp cậu ở lại. “Tôi đã ngập trong niềm vui sướng khi tôi nghe được tin rằng tôi có thể ở lại,” Tuttell, 16 tuổi, nói. “Trại hè như một cách thanh lọc từ tất cả công nghệ và những điều xấu xa trong thế giới thực, và sau phong tỏa, trại hè là tất cả” Một khoảnh khắc vui tươi ở trại hè được tóm tắt lại trong trường hợp của Yasamin Bayley, người đã làm việc với vai trò là điều phối viên mùa hè này ở Trại hè Pocono Springs ở East Stroudsburg, bang Pennsylvania chia sẻ “Nó giống như những gì xảy ra trong tuần thứ hai hay thứ ba ở đây, đã có một cuộc chiến bột màu lớn, và tất cả mọi người đã trao tặng nhau những cái ôm kỷ niệm,” Cô Bayley, một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học ở Westchester chia sẻ. “Và tôi bỗng nhận ra rằng, đó là những gì không xảy ra với tôi trong một năm rưỡi qua, là việc có thể ôm một nhóm lớn những con người,” “Ở trong không khí của trại hè, bạn dường như quên đi hết những gì đang diễn ra ngoài kia. Nó giống như chưa từng có điều gì xảy ra vậy.”